CHÂN TRỜI TÍM
CHÂN TRỜI TÍM
CHÂN TRỜI TÍM
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

CHÂN TRỜI TÍM

Diễn ĐÀN Thơ Văn
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  PublicationsPublications  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» VINH BIET ANH SONG AN CHAU, Manager Blog CTT
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Sun Jan 28, 2024 8:29 am

» TIN BUON
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Fri Jan 26, 2024 4:06 pm

» Mừng Xuân Giáp Thìn 2024
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Mon Jan 01, 2024 2:05 am

» Mừng Xuân Quí Mão 2023
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Sun Feb 05, 2023 10:16 pm

» LA THU NGO/CN-HNT
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Sat Nov 05, 2022 8:00 pm

» Đời như chiếc lá thu phai
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby Lêkhoacử Mon Jan 27, 2020 8:26 am

» MẤY GIÒNG LƯU BÚT/CN-HNT
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Thu Sep 19, 2019 8:45 pm

» MƯA – BÌNH LONG
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby Ngô Việt Sương Fri Apr 13, 2018 6:51 pm

» HOÀI NIỆM TUỔI THƠ
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby TRẦN ĐỨC LAI Wed Mar 21, 2018 8:08 am

» Năm Gà Nói Chuyện Cà Kê
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby sơn trà Tue Jan 31, 2017 4:32 am

» CHÚC TẾT ĐINH DẬU - Ban Diều Hành CTT
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby Song an Châu Mon Jan 23, 2017 8:13 am

» Tin mới
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Tue Jan 10, 2017 4:31 pm

» BếnMong(NCali)/MộngẢo(ChNg)
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Sun Jan 08, 2017 10:29 pm

» THƠ NÓI LÁI CỦA ĐẠI GIA
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby sơn trà Thu Jan 05, 2017 7:40 am

» MONG NGƯỜI VÁ LẠI TÌNH TÔI - Song An Châu
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby Song an Châu Tue Jan 03, 2017 5:39 pm

» GỌI THẦM - Tùy bút Song An Châu
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby Song an Châu Mon Dec 26, 2016 7:23 am

» Hai Đêm Giáng-sinh
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Tue Dec 20, 2016 5:47 pm

» Nhà thơ đứng chợ
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Sat Dec 10, 2016 4:31 pm

» XIN TẠ ƠN(2016)
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Tue Nov 22, 2016 5:05 am

» Mùa Thu bất tận/ChNg
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Mon Nov 07, 2016 10:55 pm

» Tình Thu Trao Đi/ChNg
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby chinh nguyen Fri Nov 04, 2016 7:27 am

» TÌNH HỌC TRÒ
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby Lêkhoacử Fri Oct 28, 2016 10:33 pm

» VỀ HƯU - Tùy bút Song An Châu
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby Song an Châu Mon Oct 17, 2016 3:06 am

» ĐÀN CHIM XA XỨ - Song An Châu
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby Song an Châu Wed Oct 12, 2016 7:31 pm

» Trang Tranh Thơ Trà My
Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeby Trà My Wed Oct 12, 2016 12:48 pm

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
CalendarCalendar
Tân Mão
MỜI KHÁCH
THỜI GIAN LÀ ....!


Gallery
Trang Văn_LỢI TRÂN Empty
Top posters
Song an Châu (665)
Trang Văn_LỢI TRÂN Poll_leftTrang Văn_LỢI TRÂN I_voting_barTrang Văn_LỢI TRÂN Poll_right 
Lêkhoacử (625)
Trang Văn_LỢI TRÂN Poll_leftTrang Văn_LỢI TRÂN I_voting_barTrang Văn_LỢI TRÂN Poll_right 
chinh nguyen (247)
Trang Văn_LỢI TRÂN Poll_leftTrang Văn_LỢI TRÂN I_voting_barTrang Văn_LỢI TRÂN Poll_right 
sơn trà (221)
Trang Văn_LỢI TRÂN Poll_leftTrang Văn_LỢI TRÂN I_voting_barTrang Văn_LỢI TRÂN Poll_right 
Admin (192)
Trang Văn_LỢI TRÂN Poll_leftTrang Văn_LỢI TRÂN I_voting_barTrang Văn_LỢI TRÂN Poll_right 
Trà My (171)
Trang Văn_LỢI TRÂN Poll_leftTrang Văn_LỢI TRÂN I_voting_barTrang Văn_LỢI TRÂN Poll_right 
Hoàng Dũng (164)
Trang Văn_LỢI TRÂN Poll_leftTrang Văn_LỢI TRÂN I_voting_barTrang Văn_LỢI TRÂN Poll_right 
Lida (121)
Trang Văn_LỢI TRÂN Poll_leftTrang Văn_LỢI TRÂN I_voting_barTrang Văn_LỢI TRÂN Poll_right 
PCnet (87)
Trang Văn_LỢI TRÂN Poll_leftTrang Văn_LỢI TRÂN I_voting_barTrang Văn_LỢI TRÂN Poll_right 
TRẦN ĐỨC LAI (84)
Trang Văn_LỢI TRÂN Poll_leftTrang Văn_LỢI TRÂN I_voting_barTrang Văn_LỢI TRÂN Poll_right 

 

 Trang Văn_LỢI TRÂN

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 192
Join date : 28/11/2009

Trang Văn_LỢI TRÂN Empty
Bài gửiTiêu đề: Trang Văn_LỢI TRÂN   Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeThu Apr 08, 2010 10:43 am

Ngọn Gió Xuân

Tùy bút
: Lợi Trân
* Tặng chị PHAN THỊ NĂM BGK D8 Phi trường ATLANTA và đồng hương Gò Công.

Tôi nhìn xung quanh phi trường không thấy chị, tiếng động cơ của máy bay cứ vài phút là vang rền cả không gian, tôi ngỡ ngàng xa lạ, cố tìm một bóng dáng thân quen. Tôi muốn gặp chị, muốn tìm lại hình ảnh yêu thương của cô giáo đất Gò Công biển mặn ngày nào. Tôi nhớ chị, cũng như nhớ từng đợt sóng vỗ vào đất bãi, nhớ ngọn gió chớm xuân mát rượi thổi vào lòng người như muốn xoa dịu nỗi buồn phiền trong cuộc đời. Nắng phi trường đã ngã màu vàng sậm, mây bay lãng đãng về phía chân trời xa xa làm tôi chợt nhớ quê nhà, chợt thèm nhìn mây khói hoàng hôn lan nhẹ cuối chân trời, để nghe lòng bâng khuâng trước cảnh trời mây đó.

Mùa đông nơi đây lạnh quá, rét run cả người, tôi rời quê hương sang đây đã được hai mươi tháng, nỗi nhớ quê nhà vẫn âm ĩ trong lòng. Xuân nơi đây tẻ nhạt, những cành mai giả tạo không chút thú vị được bày bán ở các chợ, những hộp mứt dừa, mứt bí, mứt mảng cầu gợi nhớ trong tôi bao mùa xuân ở quê nhà đầm ấm, tươi vui. Ăn tết trên đất khách tôi thấy không có ý nghĩa gì cả, mọi người vẫn đi làm, ít có ai đến nhà chúc xuân, đêm giao thừa quạnh hiu không rộn tiếng cười, cái Tết chỉ thể hiện sâu đậm trong tâm tư những người xa quê hương. Tôi hưởng trọn ba ngày tết cuối cùng ở Gò Công trước khi lên đường sang Mỹ, tôi về Long Hưng thăm giồng dưa hấu, ghé Kiểng Phước hái me về sên mứt, tạt qua Tân Hòa ăn mãng cầu day, rồi đi một mạch xuống Tân Thành đón gió xuân và ngắm biển lần sau cùng trước khi rời khỏi quê nhà.

Ai đã từng ghé biển Tân Thành vào mùa thu hoạch nghêu, chắc hẳn không quên bãi nghêu vào lúc nước ròng trắng xoá cả một vùng đất. Ngày xưa tôi và các bạn cùng xóm hay ra đây cào nghêu, mót những con nghêu còn sót lại mà cư dân họ đã nuôi sau khi mang bán hết, hì hụt trên cái rỗ thưa cả buổi trời được khoảng vài ký nghêu, mang về luộc chấm nước mắm tỏi ớt, ăn rất ngon lành. Mỗi khi ra biển, tôi thích nhìn cảnh mặt trời lặn để thấy màu mây rám hồng, nhìn đàn chim bay về tổ và tận hưởng những làn gió mát rượi từ phía biển Đông thổi vào…Tôi nhớ có dịp về Bình Nghị thăm người bà con, bà chị họ mang mứt sơ-ri ra đãi. Tôi rất thích mứt này, vì nó vừa chua vừa ngọt, ăn chẳng biết ngán,trái sơ-ri đo đỏ đặc sản của Gò Công cũng như dưa hấu nơi đây rất nổi tiếng trên thị trường.

Đi ngang qua Tân Trung, tôi dừng lại trước cổng trường phổ thông, nghĩ ngay đến chị, đến bóng dáng cô giáo Phan Thị Năm đã rời xa trường mười mấy năm nay, chị bây giờ ở cách quê hương hơn nửa vòng trái đất, bỏ lại sau lưng đám học trò với bao nổi vấn vương. Chị không kịp ăn Tết ở quê nhà, mùa xuân năm ấy vắng chị, một cô giáo tận tụy với nghề, gắn bó với bục giãng và hết lòng với học trò. Ngày chị nhận giấy xuất cảnh theo diện HO, chị giả từ vội vã như sợ sự luyến lưu nào đó níu kéo mà chị không thể cầm lòng được. Bước lên bến phà Mỹ Lợi, tựa mình vào thành phà mà tâm sự ngổn ngang, chị nghe nghèn nghẹn trong tim rồi bất chợt thở dài nảo nuột.

Từng vạt lục bình trôi lờ lững mang những cánh hoa màu tim tím khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời, chị như những cánh hoa lục bình, giản dị và bình lặng, giản dị như dòng sông quê nhà, bình lặng như ngọn gió chiều vi vu êm ả trên sóng lúa. Chị chuẩn bị hành trang để bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời, tâm tư bồn chồn, khắc khoải khi nghĩ đến sẽ đứng trước một miền đất xa lạ. Chị xoay người nhìn lại đám dừa nước đang xa dần, hàng phi lao rợp mình trong gió như không muốn nhìn một cuộc chia ly. Chị giã từ Gò Công dấu yêu, giã từ cổng trường với hàng điệp trong sân để rồi cuối đời không còn được nghe tiếng trống trường báo hiệu hết giờ đứng lớp. Nơi đây với vô vàn kỷ niệm, cũng là nơi chị gặp gở anh Hiếu, Trung úy Địa Phương Quân năm xưa, rồi tình cảm lớn dần theo năm tháng, anh Hiếu thích nhìn mái tóc dài và đôi mắt của chị, đôi mắt sâu lắng mơ buồn, vóc dáng mảnh mai, thướt tha trong chiếc áo dài mỗi khi đến lớp, đã bao phen anh Hiếu phải đắm đuối. Mối tình thơ mộng của chàng Trung Úy Địa Phương Quân với cô giáo đất Gò Công được đánh dấu bằng một đám cưới rở ràng, chị sống hạnh phúc bên người chồng lý tưởng từ dạo ấy.

Từng lượn sóng nhỏ nhấp nhô đưa chiếc phà êm trôi nhè nhẹ, gió mát rượi, chị nghe hơi hướm của ngọn gió chướng báo hiệu xuân sang. Mùng 10 tháng chạp năm nay chị không còn được lặt hết lá mai trên cành cho mai trổ nụ, không còn được nhìn cây mai vàng trước sân đong đưa trong nắng vào sang mùng 1 Tết. Chị chợt thấy buồn khi chiếc phà sắp sửa đến cầu nối Cần Đước, vuốt nhẹ vài sợi tóc lòa xoà trên mặt, chị đưa tay nắm chặt thành phà như không muốn xa rời nó, chiếc phà đưa tiển người rời xa nơi chôn nhau cắt rún, dòng nước mênh mông chảy ra muôn ngã, chị bùi ngùi xúc động nhìn trời, nhìn nước, nhìn khoảng không vô tận, bờ kỷ niệm xa dần….xa dần…., bất chợt đôi dòng lệ chị tuôn trào.

Trời dần tối, phi cơ vừa đáp xuống bãi, phi trường trở nên rộn rịp, tiếng người cười nói huyên thuyên, tôi trở về thực tại, trở lại gate D8 lần nửa để tìm chị. May quá! chị kia rồi, vẫn nụ cười rạng rở như ngày nào, cô giáo trẻ năm xưa nay tóc đã lấm tấm vài sợi mây chiều, đôi mắt hằn dấu chân chim nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, tôi nhìn chị xúc động, một chút lặng lẽ, một chút bâng khuâng… Chị cùng tôi ra ngoài để tránh bớt tiếng ồn, chị hỏi thăm về quê nhà, về trường xưa, về bạn bè thân hữu, chị không quên cây mai trước sân nhà, chắc cây mai năm nay trổ nhiều hoa lắm phải không? Mười mấy năm rồi còn gì, nhanh quá em à, mới ngày nào còn đứng trên … chị ngập ngừng…

Tôi muốn nói ngày chị về có lẽ sẽ không còn chiếc phà nữa, đang có dự án xây cầu rồi đó, tôi biết trong chị mãi mãi vẫn còn hình ảnh của chiếc phà, chị nhìn xa xôi, tôi hiểu, chị đang hướng về quê hương, cả tôi lẫn chị không được ăn Tết ở quê nhà. Vì nhu cầu cuộc sống, chị phải làm 2 jop để có tiền xoay trở cho các cháu ăn học, quả là một nghị lực phi thường,…..Giờ này bên đó chắc đang rộn rịp chuẩn bị rước ông bà, bà cụ hàng xóm có còn bưng mâm ra sân cúng đón giao thừa, trên mâm có con gà trống tơ và một dĩa quýt. Bà đứng khấn vái phật trời độ cho ăn nên làm ra, đang cúi mình lạy trời đất thì đám thanh niên chạy xe ngang qua đưa tay nhấc con gà nằm trên mâm biến mất dạng, bà cụ ngẩng đầu lên lẩm bẩm: “tiên sư chúng mày dám ăn trước bà…”

Em còn nhớ đêm giao thừa năm ấy, chị ra đứng cầu ao, mắt hướng về cái quầng sáng ở hướng nam, trên nền trời đen sậm. Sài Gòn đang rực sáng, nơi đó đêm giao thừa hẳn vui lắm, chị nhoẻn miệng cười cho ước mơ bay bỗng, mình không còn dịp để nhìn cái quầng sáng đó nữa. Chị kéo cao cổ áo, gió thổi mạnh, lạnh quá đi thôi, ngọn gió Đông này chúng ta cứ tưởng tượng đây là gió xuân, xuân ở trong chị, xuân ở trong em và xuân ở trong lòng tất cả những người Việt Nam xa xứ. Dù ở nơi đâu cũng đừng bao giờ thờ ơ với cái Tết cổ truyền, đặt lên bàn thờ tổ tiên một đòn bánh tét hoặc một dĩa bánh chưng và vài ba dĩa mứt. Chỉ có thế thôi là ta đã có một cái Tết ấm áp, mặc dù trong đó có pha lẫn những nỗi buồn của tháng ngày viển xứ. Ta có dịp nghĩ ngợi và ôn lại những kỷ niệm của năm xưa khi còn ở Việt Nam, để rồi ray rức, để rồi bùi ngùi cho thân phận của kẻ ly hương, phải không chị?
Lợi Trân
(Vườn thơ Atlanta)




[/i]
Về Đầu Trang Go down
https://chantroitim.forumvi.com
Song an Châu

Song an Châu


Tổng số bài gửi : 665
Join date : 10/12/2009

Trang Văn_LỢI TRÂN Empty
Bài gửiTiêu đề: NGÀY VỀ .... Tùy bút Lợi Trân   Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeSat Jul 24, 2010 10:56 pm

Ngày Về…

Tùy bút: Lợi Trân

Anh Long nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy về phía xa xa, từng đàn chim cất cánh bay cao, tung cánh lượn giữa nền trời xanh thẳm. Anh cảm thấy có một chút vui mừng nào đó đang hiện diện trong anh, pha lẫn một ít đau buồn âm ỉ trong lòng, ngày về của anh là cả một trời thương nhớ.

Đứng trên chiếc phà Rạch Miễu, trôi nhè nhẹ đưa anh về quê hương xứ dừa. Chiếc phà ngày xưa, anh đã mấy lượt đi về, mấy lượt mang những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc đời của anh. Chiếc phà chở bao ước vọng của thời trai trẻ và bây giờ là nỗi ưu tư khoắc khoải của tuổi xế chiều.

Ngọn gió Đông về chớm lạnh, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc pha màu sương muối và đưa ánh mắt nhìn từng vạt lục bình trôi hững hờ, không định hướng, những cánh hoa màu tim tím giản dị và dấu yêu của quê nhà làm chạnh lòng người viễn xứ…

Thuở ấy, anh là một chàng trai năng động, vui tính đã đem lòng yêu cô giáo xứ dừa, sau khi xếp bút nghiêng vào trường võ bị Thủ Đức, ra trường, lần lượt đổi đi nhiều nơi trên địa bàn các Tỉnh vùng 4 chiến thuật. Chắc có một duyên phận nào đó hay có một bàn tay vô hình sắp xếp, anh được đổi về phục vụ tại xứ dừa Bến Tre, rồi gặp và yêu cô giáo Kim Châu. Người thiếu nữ đang xuân với mái tóc dài mượt mà thả ngang lưng, nước da trắng ngần, nói năng nhỏ nhẹ đã khiến lòng anh đắm đuối. Đôi mắt mơ buồn của nàng cho anh một thoáng bối rối trong mỗi lần nhìn và nụ cười hiền hòa làm anh mấy bận ngẩn ngơ.

Bờ hồ Chung Thủy đã chứng kiến bao cuộc hẹn hò, bao lời thề ước. Dòng Hàm Luông êm đềm bao lần soi bóng anh chị. Gió Ba Tri còn thơm nồng mùi biển mặn. Ôi! Những kỷ niệm, những kỷ niệm vẫn ở bên anh trong suốt cuộc đời lưu lạc.

Vào một ngày sau 30 tháng 4, khi đất nước lâm vào cảnh đen tối, vì cuộc đổi đời hay vì định mệnh đã đưa đẩy anh cách xa quê dừa nửa vòng trái đất và từ đấy anh bặt tin chị. Trong cuộc sống mới, anh bôn ba nơi xứ người, làm đủ các ngành nghề để mưu sinh. Thời gian này, anh cũng lận đận với bao cuộc tình duyên mới, để rồi cuối cùng anh vẫn một mình đơn chiếc với những buồn đau chất chồng.

Một hôm, anh nhận được tin chị đã từ giã cõi đời, sau một cơn bạo binh mà mấy mươi năm trời anh chưa lần nào gặp mặt. Trong anh, chị vẫn là cô giáo ngoan hiền, đứng trên bục giãng. Anh hối hận và nuối tiếc, thêm một nỗi đau trong đời, một hình ảnh mà anh không thể nào quên được. Anh thầm nghĩ – anh sẽ về, về thăm lại dòng Hàm Luông chan chứa tình và thắp lên nén hương trên mộ chị, để tưởng nhớ người xưa. Anh không thể tả được sự đau thương và nỗi mất mát to lớn đó khi nghĩ đến chị.

Rồi một ngày, anh trở về quê hương Việt Nam, sau mấy mươi năm trời xa cách. Anh lại nhận được tin mà anh không thể ngờ được. Cô giáo Kim Châu – người anh yêu thương – nay còn sống và vẫn chờ đợi anh. Người mà anh hay tin đã chết là cô em gái của chị, đó là cô Kim Chung – một hoa khôi của xứ dừa Bến Tre. Trong lòng anh bây giờ lẫn lộn giữa vui buồn, anh không biết nên buồn hay vui khi nhận được hai tin cùng một lúc.

Ngày xưa, cô bé Kim Chung thường được chị dẫn đi chơi với chị. Anh Long thường bị bắt đền bằng những chầu kem mỗi khi cô bé dỗi hờn đòi chị dẫn về nhà.

Vài hạt mưa cuối mùa lác đác rơi phất phới trên mặt làm anh nhớ lại nỗi nao nức ban đầu khi anh gặp lại người trong mộng. Chị vẫn phòng không chiếc bóng, thế rồi tình cũ không rủ cũng về. Anh nối lai cung đàn xưa, dạo lên bản tình ca mới, hạnh phúc trong tầm tay, dù đã muộn màng. Anh nhìn chị, chị nhìn anh với ánh mắt trìu mến.

Kỷ niệm thuở ban đầu như dòng suối dồn dập tràn về trong lòng anh, anh vội nắm tay chị, chị bồi hồi xúc động, giọt nước mắt hạnh phúc, vui mừng lăn tròn trên má chị …

Dòng Hàm Luông lững lờ trôi soi đôi bóng như xưa, không còn sự cách ngăn. Anh vòng tay choàng vai chị, môi nở nụ cười hạnh phúc.

Ánh trăng thượng tuần còn e ấp bên sông, sau lùm cây như mĩm cười … Ôi! Những ngày xưa yêu dấu đang sống lại từng giờ từng phút giữa đôi uyên ương đã bao năm xa cách, nay đã cận kề bên nhau…

Lợi Trân
Về Đầu Trang Go down
Song an Châu

Song an Châu


Tổng số bài gửi : 665
Join date : 10/12/2009

Trang Văn_LỢI TRÂN Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Trang Văn_LỢI TRÂN   Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitimeSat Jul 24, 2010 11:13 pm



Giải Nhì Truyện Ngắn do báo Mạch Sống BPSOS ( Ủy Ban Cứu Người Vượt Biển tổ chức) tháng 4-2010

Bên Hàng So Đũa
Truyện ngắn: Lợi Trân

Ông Tư đưa cây sào lên ngọn cây giựt một cái thật mạnh, cây sào dội ngược lại trúng bắp vế ông, ông đưa tay xoa chân, vừa xoa vừa nhăn mặt, tay kia giử chặt cây sào, trên móc dính một chùm bông so đủa trắng. Nhẹ nhàng đưa cây xuống đất, ông gở chùm bông ra khỏi ngọn sào, mấy nụ bông so đủa trắng ngần, mịn màng, nằm đầy trong cái rổ bằng tre mà ông đan xong hồi chiều hôm qua. Bà Tư mất đi để lại cho ông cái nghề đan rổ, vừng, thúng; thỉnh thoảng ông đem ra chợ bán cũng đủ mua thuốc uống hàng ngày. Bây giờ người ta hay xài rổ nhựa, vừa bền, vừa đẹp hơn rổ tre, cái nghề thủ công này, ông sợ có ngày người ta chê chẳng ai thèm mua, nhưng không sao - ông nhủ thầm - đến chừng người ta chê thì ông cũng ngũm cù đèo rồi còn gì. Con Lượm nó đâu thèm học cái nghề khốn khổ, rị mọ này.

Mặt trời vừa lên khỏi rặng trâm bầu, ông Tư gát sào vô thân cây rồi bưng rỗ bông so đũa, định vô nhà. Ông ngoái nhìn lại ba ngôi mộ nằm bên hàng so đủa mà nói: “Hôm nay tui nấu canh chua bông so đủa để cúng ba mẹ con bà nè, lát nửa tui qua nhà con Mận mua cho bà vài lát trầu với ít trái cau tươi, để bà về mà ăn”. Nói xong ông bước vô nhà, leo lên bộ ván ngồi mà lặt bông. Hai năm trước, con Lượm còn đi làm ở Sài Gòn, tới ngày giổ nó chưa kịp về là ông trông đứng trông ngồi rồi, ông đi ra đi vào lẫm bẩm: “Trưa trời, chưa trật rồi sao con nhỏ hổng thấy về cà. Sài Gòn xuống đây đâu có bao xa mà giờ này chưa thấy dạng nó!”. Đến chừng nghe bầy vịt tàu chạy rần rần, tiếng guốc khua lộp cộp là ông biết con Lượm về, nó đi như trống đánh, hèn chi bầy vịt không rộ lên sao được. Năm nay nó theo chồng đi xa ở tận đâu đâu ông không biết, từ hồi con Lượm bước lên máy bay tới giờ ông chưa gặp lại nó lần nào.

Ông Tư uể oải đứng dậy lại gần bàn thờ, vặn ngọn đèn bóng cho nó hơi tỏ một chút, vì hôm nay là ngày cúng cơm mà. Cái bàn thờ chưng dọn lại hồi chiều qua, trên bình bông có mấy nhánh bông điệp vàng mà con Lượm đã trồng ngoài bàn thiên, ông bẻ cắm vô bình, bông điệp vàng coi cũng đẹp, một cái đẹp chất phác của miền thôn dã. Bên cạnh là một nải chuối xiêm và mấy trái mận Hồng Đào ông vừa hái ngoài vườn. Hình bà Tư ngồi ngay ngắn ở giữa, ông nhìn kỷ bà, thầm nói: “Ở miệt dưới bà có thèm trầu không?”. Rồi mỉm cười, ngó qua hình bên phải, thằng Tý mặc đồ lính nhảy dù, đội mũ đỏ, mặt mày sáng sủa , ngộ trai giống ông hồi còn trẻ, vậy mà chết vội chết vàng, lúc còn sống đi lính chưa lần nào về thăm ông, còn cái hình bên trái là thằng Tèo, em thằng Tý, mặc bộ đồ biệt động quân coi oai phong lẩm liệt quá, tới chừng ở tù cải tạo về quê nhà với thân tàn ma dại, ở bên ông có hai tuần lễ, rồi ra gò nằm cạnh anh với má nó cho có tình mẹ con.

Ông trở lại bộ ván, chồm bưng rổ bông so đủa ra sàn nước rửa. Ngày rằm con nước lớn đã vào đầy rạch nhỏ, mấy con cá thòi lòi nhảy bì bỏm dưới nước nghe cũng vui tai, chiếc xuồng ba lá để ông bơi đi ra chợ xã bán rổ, thúng cột dưới gốc dừa, chiều qua quên dời xuồng cột vào cây mù u cạnh sàn nước, để tránh dừa mỏ, dừa khô rụng xuống khoang xuồng là kể như tiêu tùng cái gia tài còn lại,chiếc xuồng tuy cũ kỷ nhưng cũng giúp ông kiếm được tiền mà sinh sống. Ông đứng dậy lấy cái nồi đang để trên giàn, trút mớ cá rô mà hồi khuya ông giăng lưới bén trong con rạch nhỏ, một nửa nấu canh chua, một nửa kho tộ, bà Tư và hai thằng Tý, Tèo đều thích món canh chua bông so đủa nấu với cá rô đồng. Thằng Tý hồi chưa đi lính hay ra ruộng vào mùa nước cạn, mang cái rổ tre ra xúc mấy vũng nước đọng trên ruộng, kiếm mớ cá rô con mắc cạn về chiên giòn ăn rất ngon. Thằng Tèo lên tỉnh học, thi đậu tú tài, chưa kịp mừng thì có lệnh tổng động viên, nó đi lính đóng ở rừng Sát, lâu lâu về thăm nhà, kêu con Lượm đi hái bông so đủa về nấu canh chua cho nó ăn. Bây giờ mẹ con Tý, Tèo kéo nhau ra gò nằm hết, con Lượm trồng hàng so đủa bên mấy phần mộ để có bóng mát và để nhớ các anh nó.

Ông Tư đặt mâm cơm lên bàn, trên mâm có ba cái chén, một tô canh chua, một tô cá rô kho và một dĩa rau gồm đủ các loại rau, nào đọt dong, đọt ráng, đọt xoài, lá cách…..ông thắp nhang khấn vái vong linh bà Tư và hai con trai của ông về mà ăn giỗ, Ông giơ ba cây nhang lên mà những giọt nước mắt lăn dài xuống gò má nhăn nheo, khắc khổ. Ông Tư chưa bao giờ thấy cuộc đời cô quạnh như lúc này…tất cả đều bỏ ông đi xa biền biệt, không bao giờ trở lại, chỉ còn có đứa con gái duy nhất cũng xa rời ông mà đi theo chồng , bỏ xứ bỏ quê nhà, mấy năm rồi cũng chưa thấy tăm dạng. Cuộc đời ông sinh ra để toàn hứng chịu những khổ đau, hồi thời trai trẻ ông cũng chưa bao giờ được sung sướng, nghèo ba đời rồi vẫn còn nghèo, ông thương con Lượm, cầu mong cho nó có chồng được hạnh phúc và không khổ cực, không còn cảnh lội bãi bắt còng, lội ruộng mò cua một đời nghèo khổ.

Cái ngày con Lượm ra sân bay, ông ở nhà buồn héo hắt, nhìn ngọn đèn dầu leo lét, nghe tiếng ảnh ương kêu mà ông không tài nào cầm được nước mắt. Cứ mỗi chiều về, ông ra ngoài hàng ba ngồi, nhìn về phía chân trời xa xa, có chiếc máy bay nào bay ngang, là ông che tay ngó đến khi nào không còn thấy chiếc máy bay đó nữa thì thôi, mỗi lần như vậy là ông nghỉ thầm, hổng biết con Lượm có ngồi ở trên đó không, chắc nó đang về thăm mình. Nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi, cha mẹ lúc nào cũng thương con vô bờ bến, cho đi mà không bao giờ đòi lại. Ông nhớ con Lượm mỗi độ gió tây về là nó ra mấy gò mối mà nhổ nấm, nhớ lúc bìm bịp kêu nước lớn là con Lượm lật đật xách thùng múc nước đỗ vào lu, ông nhớ nhiều lắm, nhớ bà Tư, nhớ hai thằng Tý ,Tèo.Tuổỉ già lúc nào cũng sống trong quá khứ, biết bao nỗi nhớ và nỗi buồn xếp lớp lớp trong ông

Ông Tư đốt thêm ba cây nhang rồi cầm ra gò, đến phần mộ bà Tư, ông đưa tay nhổ bụi mắc cở ở dưới chân mộ lẩm bẩm: “Nếu bửa đó bà đừng đi đào rể tranh, mà tui nói rồi, bịnh thì ở nhà, cãi lời tui đi đào chi cho trúng đầu đạn M.79, hất tung bà lên trời rồi ông bà ngoại con Lượm rước bà đi luôn. Nói xong ông Tư lại mộ của thằng Tý, nhìn khung hình nhỏ xíu trên tấm bia: “Ba nấu canh bông so đủa rồi đó, con vô nhà ăn đi, vô lính nhảy dù đánh trận Hạ Lào làm gì có canh chua mà ăn, lẹ lên đi con, để cơm canh nguội hết”. Ông quay qua mộ thằng Tèo: “Thằng này kén ăn quá chừng, ra Hoàng Liên Sơn, lên Cổng Trời ở tù cải tạo, ngồi đó mà kén ăn nha con, cỏ cú cũng không có mà ăn, thôi vô nhà đi, ba có nấu canh chua với cá rô kho tộ đó, mặc sức mà ăn”.

Trời chiều bãng lãng, ông vẫn còn ngồi đó trầm tư, nỗi mất mát trong ông quá lớn, ông còn lại gì khi mà tất cả đã ra đi, ông nghĩ rằng ở phương trời nào đó, con Lượm không bao giờ quên cây lúa, ngọn rau, mặc dù những thứ ấy đã nằm trong dỉ vãng. Con Lượm có nhớ hình ảnh người cha già, ngày đêm mõi mòn thương nhớ con, người cha cần cù đan từ chiếc rổ, chiếc thúng để nuôi cho nó lớn khôn. Cha già như ngọn đèn trước gió không biết tắt lịm tự lúc nào và nếu một ngày nào đó, người cha ấy nằm xuống, thì đứa con muôn đời không nhìn lại được hình ảnh của người cha thân yêu, suốt đời tận tụy và hy sinh cả cuộc đời mình cho từng đứa con.

Mây tím đã giăng ngang lưng trời và đàn chim cũng rủ nhau bay về tổ, ngọn gió Tây se lạnh, thế mà người cha vẫn còn ngồi đó, ngồi bên hàng so đủa trắng ngần….

LỢI TRÂN
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Trang Văn_LỢI TRÂN Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Trang Văn_LỢI TRÂN   Trang Văn_LỢI TRÂN Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Trang Văn_LỢI TRÂN
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Bà NGÔ ĐÌNH NHU ( Trần Lệ Xuân) từ trần ở Ý
» CẦU LỆ SƠN - Trần Đức Lai
» HOA TÍM BẰNG LĂNG - Lợi Trân
» HỘI AN -TRẦN QUÍ CÁP - QUẢNG NAM
» THĂM QUÊ - Thơ Trần Đức Lai

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
CHÂN TRỜI TÍM :: VĂN :: Nhật ký ,Tùy bút,đoản khúc-
Chuyển đến